Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Thơ chon vào Việt Nam Thi Đàn (6-10)


06 - HOẠ THEO KHOÁN THỦ
“Từ con lưu lạc quê người
Bèo trôi sóng vỗ chốc mười lăm năm”
(Kiều)

TỪ ngày lưu lạc tới giờ
CON trong kiếp cáo, thân hồ xót xa
LƯU tình một giọt tuyết sa
LẠC vào dòng thác, cánh hoa lụi tàn
QUÊ người sầu sắc tủi nhan
NGƯỜI chìm biển khổ biết toan tính nào
BÈO qua ngọn mác mũi đao
TRÔI dòng lũ cuốn biết vào chốn đâu
SÓNG vô thường vẫn tươi màu
VỖ vào bờ hận cuộn trào mộng mông
CHỐC thôi thuyền nát xuôi dòng
MƯỜI mươi con quyết đền công vẹn mười
LĂM lăm cửa Phật hiến người
NĂM thương mười nhớ... yên ngồi ...rừng xanh.

Bùi Xuân Phượng 



07 - KIM KIỀU

TƯỜNG vi nở rộ khắp đài trang
ĐÔNG lạnh phòng đơn thiếp nhớ chàng
ONG giỡn đài hoa không kẻ biết
BƯỚM vờn ngọn cỏ chẳng ai màng
ĐI trong cõi mộng từ luôn đẹp
VỀ với đời thường tứ lại sang
MẶC kẻ bán mua dòng lũ cuốn
AI hay chàng vẫn sáng tim nàng!
Bùi Xuân Phượng





08 - TÌNH NON NƯỚC
Rừng thẳm, núi ngàn bát ngát xanh
Duyên thơ non nước thắm muôn tình
Bâng khuâng nỗi nhớ - từ thêm hứng
Dào dạt niềm thương - tứ nẩy sinh
Tỉnh thức đào sâu nguồn trí tuệ
Lắng lòng khai mở cội tâm linh
Tâm Thiền tĩnh lặng lòng luôn sáng
Mặc cõi vô thường chữ lợi danh.
Bùi Xuân Phượng

  

09 - TRỞ VỀ

Nhớ chùm khế ngọt ta về
Dứt day vương một lời thề năm xưa....
Tuổi già sớm nắng chiều mưa
Đồng xưa nay đã bao mùa đơm bông...

Giật mình, ồ đã hừng đông!
Nắng vàng nhẹ toả cánh đồng xuân chiêm
Nụ hồng đọng hạt sương đêm
Líu lo oanh hót nhẹ êm quanh nhà.

Lá còn vương ánh nguyệt ngà
Hay là nắng quyện thành hoa vô thường?
Sợi lòng còn chút vấn vương
Để hồn thơ cứ cảm thương nỗi mình!

Lòng còn vương bóng ai xinh...
Trái tim xưa vẫn sáng hình trong anh.
Bùi Xuân Phượng





10 - BÀ MẸ TUYỆT VỜI *
Một người mẹ nông dân
Nuôi 5 con vào Đại học
Bốn Bách Khoa và một Ngân Hàng
Một người mẹ phi thường!

Chồng chết đã hơn mười năm
Các con còn thơ dại
Một mình bươn chải
Tần tảo nuôi con
Nhưng được điều an ủi, động viên:
Các con rất chăm học!
Ba sào ruộng - Được bao nhiêu thóc?
Nếu được mùa cũng chỉ đủ ăn
Khi mất mùa thì ngàn vạn khó khăn.
Ngôi nhà nhỏ hai tầng
Vợ chồng chung xây dựng
Mười mấy năm vẫn đứng
Nhưng nhiều thứ đã đội nón ra đi
Vẫn chưa có cái VỀ!
Nhà cửa tuềnh toàng
Đơn sơ vật dụng
Áo vải mong manh
Đi chân trần vì sợ tốn dép
Dùng đèn ngủ để tiết kiệm điện
Ti vi xem nhờ
Rau dưa thanh đạm
Cuộc sống cứ êm trôi...
ÔI! Tình mẫu tử
Ý chí, niềm tin
Nghị lực một con người
Thật là tuyệt diệu.

Một khoản nợ lớn trăm triệu
Bà dám đi vay
Cho con ăn học
Nợ nần chồng chất
Lãi mẹ đẻ lãi con
Tư nhân và Ngân hàng
Liệu có khi nào...xiết cổ?
Đường phía trước còn bao gian khó
Nhưng bà đã dạn dày....!

Rồi đến mai ngày
Các con xong Tốt Nghiệp
Có việc làm
Thì đó: KHO VÀNG!
Một người mẹ phi thường!
Bùi Xuân Phượng
_____

* Bà Nguyễn Thị Ngoa - nông dân, 55 tuổi (quê xã Tiền Phong, Thanh Miện, Hải Dương)
với 3 sào ruộng nuôi 5 con học đại học.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét