TÂM SỰ CÙNG EM VITÍNH
Hữu duyên ta đã gặp nhau
Cùng em muốn ngỏ đôi câu tâm tình:
Ai ngờ trên chiếc Boeeng
Có ngày ông "điếc - thần kinh"* được ngồi
Ai ngờ năm tháng cuối đời
Cưới em VITÍNH về vui tối ngày
Một đời khát học mê say
Ai ngờ còn có được ngày thoả mơ!
Chao ôi! Biển học vô bờ
Tay bùn, chân lấm đến già vẫn mê!
Xác thân bệnh tật não nề
Chịu nhiều kém cỏi. Trí ta chẳng hèn!
Năm xưa tự học ngày đêm
Mái trường Trung cấp một phen vẫy vùng...**
Vở đời lại giở tiếp trang
Những gì thu được ở trường chẳng rơi
Vươn lên hoà nhập với đời
Chiều tà bóng xế nụ cười vẫn tươi
Đỉnh thiêng Yên Tử lên rồi
Ghế dinh Độc lập đã ngồi thử chơi
Sa Pa ngắm miệng Rồng cười
Côn Sơn ứa lệ khóc người hùng anh
Thăm nàng Tô Thị Tam Thanh
Hành hương Bái Đính Ninh Bình hân hoan
Phúc duyên sáng tỏ cội nguồn
Sơn Đông, Tùng Ảnh thoả lòng khát khao***
Tiện nghi sinh hoạt đồ dào
Máy giặt, tủ lạnh còn ao ước gì?
Kho sách đồ xộ cận kề
“ Chuột sa chĩnh gạo” còn gì sướng hơn?
Còn trời, còn nước, còn non
Còn em VITÍNH ta còn say sưa
Tuổi già sớm nắng, chiều mưa
Một đời khát vọng bây giờ là đây!
YOGA tập ngày ngày
Tăng cường sức khoẻ vui vầy cùng Em!
13/09/2009
** Năm 61, dù đã mắc bệnh trọng nhưng tôi quyết chí vươn lên, tự học mọi nơi, mọi lúc, hè 62 trúng tuyển vào trường TCLNTW, học được hơn năm thì bệnh tái phát phải trở về. Sống với bùn sâu rơm cỏ, quẩn quanh bên luỹ tre làng, “khoai lang nóng cổ”, rồi “ lốc nhốc 8 YÊU trời đất sập”, cuộc sống cứ triền miên trong đói nghèo cơ cực, tôi phải lèo lái gia đình bằng cách “Đo lọ nước cáy đếm củ dưa hành”. Dù phải trải qua nhiều đói cơm, khát sữa nhưng các con tôi đã lần lượt học hết cấp III, có tri thức hoà nhập với đời và làm nên cuộc sống hôm nay.
*** Sơn Đông: quê vợ, sau 54 năm lưu lạc, đầu năm 1999 vợ tôi đã được trở về sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, họ mạc.
Tùng Ảnh: gốc Tổ của tôi. Nhờ duyên lành đọc tiểu sử Bác Trần Phú, năm 2006, sau 145 năm, tôi đã trở về tìm được gốc Tổ của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét