“Chim cánh cụt” Hồ Hữu Hạnh có thể làm nhiều công việc như người bình thường


Góc học tập của Hạnh

Nghe điện thoại

Nhắn tin bằng đầu ngón chân

Sử dụng máy vi tính bằng chân

Sau giờ học, Hạnh còn phụ giúp gia đình

CHIM CÁNH CỤT

Tôi lại kể một tấm gương nghị lực
Em không tay từ thuở lọt lòng
Bởi di chứng của chất độc da cam
Đã không chịu đầu hàng số phận.

Dẫu cơ thể kém may, không lành lặn
Vẫn vươn lên với nghị lực phi thường
Biến đôi chân thành tay thạo mọi đường
Những sinh hoạt cá nhân em tự làm được cả.

Chập chững biết đi ... nhiều lần bị ngã
Bởi không tay nên mất thăng bằng
Dù ngã lên ngã xuống bao lần
Trăm vết sẹo vẫn bất cần, không khóc.

Mới 5 tuổi đã ôm mộng học
Những buổi đầu tập viết, khổ thay!
Bút cứ tuột ra, chân phồng rộp nhiều ngày
Vẫn kiên nhẫn vươn lên học giỏi.

Đã rất "cứng đầu" ngay từ khi hai tuổi
Tự dùng chân kẹp muỗng múc cơm ăn
Kẹp bình sữa uống, không chịu để mẹ chăm
Rồi... đánh răng, chải đầu, bằng đôi chân dẻo.

Chẳng "hoa tay" thì "hoa chân" cũng khéo
Điện thoại nghe, tin nhắn bấm...kém ai!
Vi tính bằng chân thành thạo chẳng thua người
Cằm cặp ghi đông cùng bạn...đua xe đạp!

Người yêu, tặng biệt danh "Chim cánh cụt"
Em thêm vào "Chim cánh cụt biết bay"!
Điều diệu kỳ trên thế gian này
Cái không thể trở thành có thể!

BXP 31/5/2014